Buông

BUÔNG

Buông mình giữa chốn mênh mông
Ngày lơi mảnh nắng đêm bồng vệt sương
Nửa khuya bóng ngã xô tường
Mắt môi nhàu nhĩ vấn vương ngọc ngà

Đâu còn áo Tím thướt tha
Ngẩn ngơ lữ khách nhạt nhòa chinh nhân
Thuyền quyên lặng bước vô ngần
Bờ nghiêng lệ vỡ phù vân mịt mùng

Chuông lòng muộn...héo mành nhung
Liễu Mai xõa xệ Bách Tùng ngả nghiêng
Trăng gieo buổi Hạ trăng huyền
Thì đây cõi tạm trầm miên xót cài

Tơ trùng phiếm nhạc vãng lai
Vọng lầu BUÔNG tiếng thở dài riêng ta...!

Gió Heo May

Lối Ta Về

Rẽ làn khói đưa ta về bến mộng
Cơn mưa chiều thêm mục rỗng tim ta
Sóng thương ruổi gót trăng tà
Cả vùng biển ái trôi xa chẳng kề

Bên gốc rạ tấm chân quê Mẹ đúc
Đời rặt sầu càng cố vục càng đau
Ta như tấm vải lụa nhàu
Cùng bao thước ngọc ai trau mà bền

Chung hơi thở vẫn dòng tên còn đó
Bước đi rồi thương phiến cỏ hanh hao
Về đây mắt lệ nghẹn ngào
Nơi hò hẹn cũ tình xao xác tình

An nhiên lũa: giấc mơ xinh lánh tạm
Bình sinh này ta ngự lãm muôn nơi
Rẽ cơn sóng cả bên đời
Ta cùng chung bước về nơi an bình.

Gió Heo May

Dặm Đông

DẶM ĐÔNG

Một mình thủ thỉ với Đông.
Có cơn gió bấc khẽ bồng tóc mây.
Se se cái lạnh hao gầy.
Chàng sương nhỏ lệ...nàng mây chạnh lòng.

Đông thêm lạnh...má càng hồng.
Cọng mi run rẩy...đớp tròng mắt nâu.
Dế mèn gục gặc cúi đầu.
Vời nàng chuột nhắt vào tâu Đông về.

Heo may sẻ giọt lê thê.
Hững hờ khe áo...sàng sê ngực trần.
Cỏ gà dằm dặm gót chân.
Thẫn thờ nhớ nguyệt...tần ngần luyến Thu.

Bình minh chẻ ngọn mù u.
Thướt tha cành Liễu...gật gù nhánh Lan.
Quỳnh Hương hờn lẫy ánh vàng.
Để bông hoa tuyết ngỡ ngàng...khẽ tan...!

Gió Heo May

Tình Thơ Cho Em

DẶM ĐÔNG

Một mình thủ thỉ với Đông.
Có cơn gió bấc khẽ bồng tóc mây.
Se se cái lạnh hao gầy.
Chàng sương nhỏ lệ...nàng mây chạnh lòng.

Đông thêm lạnh...má càng hồng.
Cọng mi run rẩy...đớp tròng mắt nâu.
Dế mèn gục gặc cúi đầu.
Vời nàng chuột nhắt vào tâu Đông về.

Heo may sẻ giọt lê thê.
Hững hờ khe áo...sàng sê ngực trần.
Cỏ gà dằm dặm gót chân.
Thẫn thờ nhớ nguyệt...tần ngần luyến Thu.

Bình minh chẻ ngọn mù u.
Thướt tha cành Liễu...gật gù nhánh Lan.
Quỳnh Hương hờn lẫy ánh vàng.
Để bông hoa tuyết ngỡ ngàng...khẽ tan...!

Gió Heo May

Tình Thơ Cho Em

XUÂN CÓ EM

Xuân điểm sắc chồi non bung khẽ
Cả đất trời một vẻ trong xanh
Góc quê khảy tấm chân thành
Tặng nàng Sơn Nữ cùng anh đi về

Sương ấp ủ say mê ngày mới
Trái tim hồng chỉ đợi dáng xưa
Mắt nhung lúng liếng hiên dừa
Tóc huyền xoã mượt thềm trưa nắng cười

Men nhật kí về nơi sáng rọi
Khúc tình xuân bậu gói ngọt ngào
Dối chiều tấc dạ xuyến xao
Thuyền quyên ở trọ khi nào trong anh...?

Gió Heo May

Nuối Tiếc

Quạnh quẽ nhiều năm ngỡ mới vừa
Ơi người chữ cạn bút mòn chưa
Ngày qua cõi tạm tâm sầu úa
Tháng lại niềm đau lệ nhớ chừa
Chẳng thắm đường yêu hờn chiếu lạnh
Không tròn ngõ hẹn ghét màn thưa
Thời gian nhuốm tủi cay tròng mắt
Hỏi đã bao giờ... tiếc thuở xưa.

Gió Heo May

Hong Vạt Nắng Chiều

HONG VẠT NẮNG CHIỀU

Rụng trước thềm loan vạt nắng chiều
Nghe lòng nức nở khúc sầu tiêu
Vần thơ thổn thức hồn nhi nữ
Tiếng nhạc ngân nga vạn cánh diều
Xót nỗi ân tình thêm quạnh vắng
Đau niềm hạnh phúc phủ hoang liêu
Đôi đường cách trở xa biền biệt
Gặp gỡ mà chi nhớ thật nhiều.

Gió Heo May